Giữa cái nắng gắt của trời mùa hạ 1 cơn mưa chiều bất chợt rơi
chợt thấy nhẹ nhõm lòg 1 chút mát nhưg sao ta vẫn hời hợt ôi
Bờ môi khô rát cuộc tình đổ nát lạc vào mê cung không lối thoát
Hoang mang vật vờ trong bóng mưa mờ có lẻ tình cảm bị chiếm đoạt
Người về 1 cõi đôi chân mòn mõi ko biết đã lạc về nơi đâu
Con tim cằn cỗi nghĩ lại nên thôi vì nông nỗi này ai khơi màu ?
Vì ngay từ đầu là 1 núi sầu ko biết bắt đầu lại từ đâu ?
Thôi bỏ tất cả ta muốn về nhà vì không biết tình còn đậm sâu ?
Ta ko biết tình còn đậm sâu hay không nhưng mà ta thấy buồn
Không hiểu vì đâu vì ai vì ta hay vì e mà giờ lại muốn buông
ta như con xuồng trôi ko bến như là sáp nến bôi trên khuông
ta như thằng khùng ko nơi đến trong đầu những suy nghĩ mông lung
không gian này từng là của nhau nhưng hiện tại là không chung
về đêm vẫn lạnh lòng vẫn hiu quạnh bao phủ 1 không trung
Sẽ có hay không một cái ôm chặt, để những lúc cô đơn sẽ không thấy
Cô quạnh mình ta phải ôm mặt, sớm mai thức dậy còn trông t
[-]